Em biết anh xót xa như thế nào không khi nhìn thấy em gầy đi vì ốm, đôi
mắt em thâm quầng vì thiếu ngủ, một đống sách vở em đang ôm để ôn thi.
Biết phải nói những gì đây em nhỉ? Anh buồn, buồn nhiều lắm em à! Một
tháng rồi chúng ta chỉ được gặp nhau trong vỏn vẹn có 5 giây... quá
ngắn ngủi phải không em? Anh không hiểu vì lý do gì mà giờ đây em xa anh
đúng lúc anh cần em và yêu em nhất! Vì sao... vì sao vậy em?
Tại sao em không dành cho anh một lời giải thích, một lý do thỏa
đáng? Hôm nay, anh thật sự rất buồn! Anh đã vượt qua 100 km quãng đường
từ Hà Nội để tới bên em ở Thành phố Thái Nguyên, anh không tin rằng
trong tình trạng này mà mình lại có thể đi được và trở về đây viết những
dòng tâm sự này. Nhưng có lẽ bởi vì một thứ cao quý, lớn lao và thiêng
liêng ấy... đó là tình yêu anh dành cho em!
Em à, em quyết định chia tay anh vào đúng cái ngày cách đây hai năm
về trước, em đã đến với anh. Điều cuối cùng anh nghe được từ em là
"Đừng làm phiền em nữa"... nhưng tại sao vậy em? Chúng ta vẫn còn đang hạnh phúc như thế thì tại sao em ra đi?
Đã có biết bao người ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta, họ phải thốt
lên lời thán phục tình yêu của chúng mình dành cho nhau. Anh và em đã
cùng nhau trải qua biết bao nhiêu gian nan, khó khăn mới có được ngày
hôm nay, tại sao em lại dừng bước vậy em? Đừng bỏ mặc anh trên con đường
ấy... anh không thể bước tiếp nếu như em buông tay anh ra đâu em à!
Hôm nay gặp được em, anh có bao nhiêu điều muốn nói, muôn vàn điều
thắc mắc anh muốn hỏi... nhưng hình bóng em, người con gái mà anh nguyện
yêu thương suốt cuộc đời này đã làm anh nghẹn cứng không thốt được nên
lời. Em biết anh xót xa như thế nào không khi nhìn thấy em gầy đi vì ốm,
đôi mắt em thâm quầng vì thiếu ngủ, một đống sách vở em đang ôm để ôn
thi. Anh lên bất ngờ với hi vọng mong em sẽ suy nghĩ lại nhưng em nói
rằng, "
Em đã chịu đựng quá đủ rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa đâu".
Anh không hiểu vì sao em lại nói vậy vì thời gian qua, gia đình anh đâu
còn ngăn cản chúng ta yêu nhau nữa? Vậy vì điều gì em... xin em hãy nói
cho anh biết!
Anh biết rằng anh bạn trọ cùng xóm, sát phòng của em, anh ấy cũng yêu
em. Anh thì ở xa nhưng anh tin em xa anh không phải vì người đó. Chẳng
lẽ bao nhiêu mặn nồng chúng ta đã có cùng nhau trong suốt hai năm vừa
qua lại trôi qua nhanh vậy sao em?
Hằng đêm anh vẫn thao thức khi nghĩ về em, về chuyện gì đã xảy ra
trong thời gian qua. Chúng ta xa nhau nhưng vẫn còn thường xuyên liên
lạc... và em đã về với anh, về với anh như lời anh hẹn ước trong lần
trước. Vậy mà sao giờ đây, không một lý do đã khiến anh phải xa em,
chúng ta phải xa nhau một cách khó hiểu như thế này? Hay vì anh sống gần
khu nhà cao tầng vây quanh, sóng điện thoại kém nên nhiều lần em gọi
không được, em đã giận dỗi anh? Nhưng anh cũng đã từng giải thích cho em
hiểu rồi mà em! Vậy vì điều gì đã làm em thay đổi nhanh như vậy?
Anh biết em vẫn còn dành tình cảm cho anh, nhưng tại sao em lại tìm
cách lẩn trốn anh như vậy em? Anh tìm em thì em lại chạy trốn. Chúng ta
vẫn còn yêu nhau thì sao cứ phải làm cho nhau khổ như thế này?
Anh vẫn sẽ chờ, chờ em và yêu em mãi mãi!
Về với anh, về với anh như ngày xưa em nhé!